Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Hôm qua tao nóng quá.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.