Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Tôi nhất quyết không đi.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Ốm ra đấy mà làm gì. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Mà lại nghĩ về con người. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Q của lí trí không tự an ủi được.
Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.