Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.
Tôi để mẹ dắt tôi đi. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Còn phải dậy đi học sớm.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.