Mỗi lần chúng ta nói những câu giống nhau, nó làm cho thói quen ngày càng sâu sắc hơn trong mọi chuyện của chúng ta. Ồ, cô Leil, xin mời cô vào, cô lễ tân nói vẻ ân cần, nhưng rõ ràng cô ta đang kìm chế sự bực mình. Em muốn chúc mừng anh.
Trái với những gì mà nhiều người tin tưởng, bộc lộ hoàn toàn như kiểu thú tội sẽ không làm cho tình bạn bền vững. Rồi coi bạn là người nhận thư đó, chứ không phải là người gửi. Hèm, mà phải đổi là mà chủ ngữ được nói đến.
Và ít nhất thì bạn đã có niềm vui khi trao tặng. Thật là tuyệt nếu bạn ở đây cùng với tôi. Có lẽ điều này xuất phát từ việc xem quá nhiều phim cao bồi.
Tuy nhiên, những chỗ khác mà chúng ta ngồi chẳng có vấn đề gì. Điều này không đúng. Trong lúc đó, bạn đứng trơ trọi một mình.
Hãy làm một phép tính. Tôi định gợi ý là Darla có khả năng hơn thì chợt nghĩ đến một sự việc rõ ràng. Phần lớn phản ứng của mọi người với bạn bắt nguồn từ tiềm thức.
Nếu đó là sự thật, bạn có thể nói thêm, Không cần phải gọi lại cho mình đâu nhé. Bạn nhấc máy lên nghe. Một chàng trai trẻ đẹp trai đang cầm một bưu kiện.
Tôi không được thăng tiến vì những gì tôi đã biết. Có một điều thú vị hơn nghe lời khen trực tiếp là nghe lỏm lời khen đó. Một đôi vợ chồng đang ngồi ở bàn, bà thấy không? Vậy tôi hỏi họ một loạt câu hỏi, bất kỳ câu hỏi nào, chẳng hạn như họ có muốn hệ thống giữ tốc độ của xe, đầu máy CD đại loại như thế.
Nhưng chẳng có điều gì gợi ý để tôi có thể nhận ra sự ngu dốt đầy nhục nhã của tôi. Mình sẽ cảm thấy quá xấu hổ. Nếu cùng một dòng tiêu đề được gửi đi gửi lại và mặc định sẵn, hãy giữ nguyên như vậy.
Hãy tạo ra tiếng giấy sột soạt. Đồng hồ của bà báo thức lúc mấy giờ? Sau đó cô ấy hỏi liệu tôi có thời gian để ăn ở sân bay hay không hoặc họ có phục vụ gì trên máy bay không. Ngay khi cửa mở, hàng trăm diễn giả ùa vào phòng lúc đó đã đông nghịt, mong muốn có được hình mẫu về nghệ thuật diễn thuyết nổi tiếng của người đàn ông này.
Họ hiểu rằng toàn bộ sự việc trên là một cuộc diễn tập cho thấy mọi người phản kháng với sự thay đổi như thế nào. Hãy để anh ta nói tiếp trong khoảng hai mươi giây nữa. Chỉ với bốn từ, anh chàng tội nghiệp đã đóng sập cánh cửa bước vào Nhà xuất bản Nghe nhìn lớn ấy.