Hiện sinh hết thì còn gì là người. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Cũng có cớ để thôi viết. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm.
Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Nhiều điểm rất giống tôi. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.