Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
