Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu. "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Ông Straub, theo học lớp giảng của chúng tôi, kể chuyện: "Tôi viết thư cho người chủ nhà, báo trước rằng hết hạn trong giao kèo, tôi sẽ dọn đi nơi khác.
Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm. - Thôi thầy, đừng làm lớn chuyện! Bây giờ tôi chỉ cho thầy. Đó là quy tắc thứ hai Charles Schwab, cánh tay mặt của Andrew Carnegie, ông vua Thép, nhờ thiệp thế mà khéo ngoại giao mà được hết thảy mọi người quý mến.
Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra. Chú hiến binh đó chỉ là một người như những người khác; muốn tỏ cho người ta thấy sự quan trọng của mình. con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán.
Kết quả ra sao? Bà khoe nhiều lần với bạn bè rằng: "Nhờ lòng âu yếm của nhà tôi mà đời tôi là một chuỗi dài hạnh phúc". Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ. Vậy muốn gây thiện cảm với ai, xin bạn: ".
Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Ông hội trưởng nói: "Tôi sẽ nói thay ông". Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động.
Ông ấy không thể lặp đi lặp lại một mình suốt ca buổi chiều câu: "Xe hãng Mỗ rất tốt". Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Tôi chỉ cần hỏi ý họ, đãi họ có thể thống, là tôi muốn gì được nấy".
Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa? Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị. Tôi thích tưởng tượng cảnh Gladstone, cụ Thượng nghiêm trang nhất của nước Anh, mà cầm tay vợ, nhảy múa với bà trước lò sưởi, ca: Chồng rách rưới, vợ lang thang Buồn vui tranh đấu trên đàng cùng nhau. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
Sau mỗi đoạn, tôi có bình phẩm. Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng.
Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Anh là người hầu bàn khéo nhất tỉnh Nữu Ước này.
Rồi một đêm, ông nảy ra một ý. Ông xử trí khéo léo như vầy; ông khen lớn: "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được. Hoàng đế đùng đùng cơn giận: "Thì ngươi nói phắt rằng ngươi coi ta ngu như lừa, đã làm những lỗi mà ngươi, ngươi không khi nào làm!".