- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Tôi biết ông rất yêu vợ. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Trẻ con hay người lớn. Cô gái bảo: Không. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.
Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Cái thùng rác lở loét hơn. Em chỉ thích những anh nho chín.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.