Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Quần áo độ này mặc rộng ra. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Trẻ con hay người lớn. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.