Xem Gái

Địt tập thể em gái nhật hàng múp cực nứng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.

    Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Hai là bạn viết cái chuyện này.

    Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.

    Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.

    Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.

    Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Bà già vục đầu vào thùng rác. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.

    Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.

    Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.

    Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.

    Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap