Những may mắn hành động nhằm gia tăng trực giác của mình. Công việc của anh là dò tìm những hỏng hóc trong máy bay. Nếu bạn hình dùng mình đi phỏng vấn.
chuyện xui rủi vẫn xảy ra đấy chứ - xe của tôi bị chết máy, ti vi mất hình – nhưng tôi hầu như chả còn để ý đến chuyện vặt vãnh này nữa. Mong chờ vân may trong tương lai. 100 phần trăm – 0% chỉ sự việc nào đó sẽ không bao giờ xảy ra, và 100% biểu thị việc đó chắc chắn xảy ra – thì khả năng đạt được một hoài bão nào đó của bạn là bao nhiêu? Ví dụ, khả năng bạn sẽ vui vẻ tuyệt vời trong kỳ nghỉ sắp tới là mấy phần trăm – 20%?50%? hay 70% tôi rất háo hức muốn so sánh niềm mong đợi của người may mắn, người không may và người trung hòa, vì vậy, tôi hỏi tất cả những người tham gia nghiên cứu về khả năng gặp những điềue tích cực trong tương lai của họ.
và tôi bắt tay vào đi tìm câu trả lời – và tôi đã tìm ra được vài lời giải đáp. Hãy viết một bài mô tả ngắn về từng trường hợp vào nhật ký may mắn của bạn; Và thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa, họ không biết cái gì nằm đằng sau sự thành công của mình.
Cuộc phỏng vấn của tôi với những người may mắn minh họa sự tác động mạnh mẽ mà những kỹ thuật trên ảnh hưởng đến cuộc đời họ. Hãy dám tìn vào điều bạn đã tạo ra. “ừ, chẳng có lý tại sao mình không làm được như thế”.
Cuối cùng tôi nhận diện được cơ chế tâm lý nằm ẩn sau bốn sự khác biệt chính giữa cuộc đời may mắn và cuộc đời không may. Anh không nhận được một hồi âm nào. tôi đá nó lên, không chừng nó là một tấm vé số hay đại loại.
suốt năm qua tôi đã ráo riết tim việc. Hãy xem hình minh họa hai nhà phân tích tài chính ở phần phụ lục B(ở cuối cuốn sách) Tôi đã hỏi nhiều người may mắn, người không may và người trung hòa câu hỏi này.
người may mắn tin rằng mặt trời luôn chiếu trên đầu mình, trong khi người không may lại đón chờ bão tố tụ về cuộc sống gia đình và công việc của họ. họ đáng tin cậy và dễ hình thành tình thân hữu với người khác. Nhưng liệu anh có thể trở thành một người may mắn hơn không?
Nancy mô tả mình sử dụng vài kỹ thuật thúc đẩy trực giac và linh cảm may mắn của mình như thế nào: “nếu chuông báo động rung, tôi đứng lùi lại một chút để nhìn lại tình huống ấy, thường là bằng cách chiêm nghiệm, thiền đinh, tất nhiên cũng khó dẹp yên tâm trí mình, nhưng tôi sẽ nói: cái quái gì thế, đằng nào mình cũng làm mà. Phát hiện một lỗ hổng thị trường, tôi liền lập kiến nghị và có cảm giác mạnh mẽ là cần phải trình sáng kiến này ra hội chợ triển lãm. tôi có chiều hướng không lo lắng và không cảm thấy lo âu về cuộc sống.
Bây giờ cả hai người đều lộ vẻ vui nhiều hơn. đôi khi nó khiến tôi cảm thấy như sự thể chẳng bao giờ khá hơn được, nó thế thì phải thế - bởi vì bất luận việc gì xảy ra chăng nữa thì việc làm chẳng bao giờ đến với mình trong những cuộc phỏng vấn. Tất cả bốn người đều được chỉ thị là hành xử theo cách giống hệt nhau, cho dù là Brenda hay Martin ở trong quán.
Không bao giờ là quá trễ để bạn có thể tạo ra may mắn cho chính mình. Tôi có thể xác định được ngay chỗ bị trục trặc trong cả một hệ thống máy móc khổng lồ như thế”. Như trường hợp Robert, một nhân viên an toàn hàng không 45 tuổi, ở Anh.