Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Bạn cần làm việc, cần vận động. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Họ là mỗi con người. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Và có lẽ cả hướng thiện. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.