Sau khi phỏng vấn Bill, tôi đã trò chuyện cùng Joe nửa giờ đồng hồ. Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi. Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình.
Hãy xem việc rút lui của bạn là một điều hết sức tự nhiên. Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó. Anh ấy đến chương trình của tôi vào một buổi tối, rồi làm cho tôi đêm đó cứ trằn trọc mãi.
Vấn đề này không đơn giản bởi cách dùng từ ngày nay quả thật là muôn hình muôn vẻ. Trước khi đến nơi phỏng vấn, hãy vạch ra những điều cần nói về bạn. Tôi đã có trong tay đoạn nhạc dạo đầu cho buổi phát thanh đầu tiên: Swingin Down the Lan của Les Elgart.
Ông này cốt ý muốn xem tổng thống sẽ phản ứng như thế nào trước một số tiền lớn như vậy, số tiền mà có lẽ con người tài giỏi đến từ ngôi làng Vermont nhỏ bé kia chưa từng trông thấy bao giờ. Tôi sẽ nhìn vào camera và nói: Tôi đang đi dạo ở dưới kia thì được người ta đưa lên đây, giao cho tôi bản tin này và bảo rằng Brokaw bệnh rồi, hãy thế chỗ anh ấy… Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình.
Cho dù ở bất cứ tình huống nào đi nữa, phái nữ cũng không được phép đi trước phái nam. Hãy xem như đây là dịp để chia sẻ suy nghĩ cảm xúc của mình với mọi người. Tôi không dè dặt đâu và nếu chịu tiếp chuyện với tôi, bạn sẽ thấy tôi cởi mở lắm đấy.
Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói: Cám ơn Jim. Khi mới tới Washington thì ngay lập tức, tớ đã trở thành một fan của nhóm Redskin rồi. Và sau cùng tôi đã rút ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: Trong tương lai, nhân loại còn phát minh ra những phương tiện thông tin kỳ diệu hơn nữa.
Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói. Thứ lỗi cho mình nhé, mình đến đằng kia chào ông sếp một tiếng.
Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Tôi quen biết gia đình Bob Woolf khá lâu và luôn giữ một mối quan hệ thân thiết. Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã.
Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện. Sau khi phỏng vấn Bill, tôi đã trò chuyện cùng Joe nửa giờ đồng hồ. Tôi không uống rượu nên không có cớ mang chiếc ly thủy tinh sang trọng trên tay để đi chào hỏi người này người nọ.
Tôi đánh giá anh ấy là một con người khá hoàn hảo. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Don nói nhỏ với Sinatra: Vỗ mạnh hơn cho tình cảm vào, Sinatra.