Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Người bảo đời là bể khổ. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Thêm nữa, không có hứng thú.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Thế thì anh không dám.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Chả biết đường nào mà lần.
Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Những hình ảnh đã nguội. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.