Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Nó muốn khám phá tôi.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Trượt theo hai bên má.
Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Một số người giúp đỡ nhiều. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Còn phải dậy đi học sớm.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Họ nào có tội tình gì. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Nhưng như thế chưa đủ. Có thể phơi phới niềm tin. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.