Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. 000 dành dụm được từ đầu tuần. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Họ biểu trưng cho chính họ. Có phải tôi nói đâu. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Và xã hội nó đâm ra thế này. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Đó gọi là biết chơi.
Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.